Thứ Năm trong Tuần 31 Thường Niên Năm B

Ngày 4 tháng 11 năm 2021

Được đưa về Nhà

Người nào trong các ông có một trăm con chiên mà bị mất một con, lại không để chín mươi chín con kia ngoài đồng hoang, để đi tìm cho kỳ được con chiên bị mất? Tìm được rồi, người ấy mừng rỡ vác lên vai. Về đến nhà, người ấy mời bạn bè, hàng xóm lại, và nói: “Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được con chiên của tôi, con chiên bị mất đó.” (Lc 15, 4-6)


Một số vị thánh vĩ đại chỉ ra rằng số một trăm tượng trưng cho sự hoàn hảo. Một trăm đề cập đến sự hoàn hảo của Vương quốc Thiên Chúa, không chỉ đại diện cho tất cả các thánh trên Thiên đàng mà còn đại diện cho các thiên thần. Một con chiên bị lạc đại diện cho toàn thể nhân loại khi chúng ta đi qua cuộc sống này. Dĩ nhiên, Chúa Giê-su là Người Mục Tử mà sự chú ý của Ngài hướng đến nhân loại sa ngã đang tìm kiếm chúng ta một cách cần mẫn và siêng năng để đưa chúng ta về nhà.

Trước tiên, hãy lưu ý rằng Người chăn chiên không tìm kiếm một con chiên đi lạc vì tức giận mà vì quan tâm và yêu thương. Hiểu điều này là điều cần thiết nếu chúng ta muốn hiểu đúng về cách Chúa Giê-su nhìn thấy chúng ta khi chúng ta đi lạc. Chúng ta phải thấy sự quan tâm sâu sắc của Ngài, sự siêng năng tìm kiếm của Ngài và sự cam kết kiên định của Ngài để tìm thấy chúng ta trong tình trạng đi lạc của chúng ta. Đây không phải là một Thiên Chúa ngồi lại phán xét và giận dữ mà là một Thiên Chúa đã đến với chúng ta, mặc lấy bản chất con người sa ngã của chúng ta, và chịu đựng mọi đau khổ để tìm thấy chúng ta và đưa chúng ta về nhà.

Cũng lưu ý rằng trong dụ ngôn này, Người chăn chiên đặt con chiên bị lạc lên vai của Ngài và mang chiên về nhà. Thông thường, chúng ta có thể rơi vào bẫy khi nghĩ rằng chúng ta phải tìm đường trở lại với Chúa bằng nỗ lực của chính mình. Nhưng sự thật là Chúa vẫn luôn ở đó, chờ đón chúng ta và cõng chúng ta về nhà. Nhiệm vụ của chúng ta là phó thác trong đôi tay nhân từ của Ngài và ngừng trốn chạy. Điều này được thực hiện bằng cách hướng về Ngài và để Ngài đến với chúng ta và phục vụ chúng ta. Nỗ lực chủ yếu thuộc về Chúa Giê-su khi chúng ta phó thác mình trong vòng tay dịu dàng của Ngài.

Cuối cùng, hãy lưu ý rằng niềm vui được đề cập trong dụ ngôn này thuộc về Người chăn chiên. Tất nhiên, chúng ta cũng sẽ vui mừng khi được đón và đưa về nhà để đến với sự hoàn hảo của Nước Thiên Chúa, nhưng sự vui mừng của chúng ta được thực hiện để đáp lại sự vui mừng của Thiên Chúa. Đó là niềm vui của Ngài mà chúng ta được mời chia sẻ. Đó là tấm lòng của Ngài tràn đầy lòng biết ơn khi chúng ta cho phép Ngài dịu dàng đưa chúng ta về nhà. Ngài nói: “Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được con chiên của tôi, con chiên bị mất đó.”

Hãy suy ngẫm về hình ảnh thánh thiện này của Người Mục Tử Nhân Lành. Khi bạn suy ngẫm về câu chuyện ngụ ngôn và hình ảnh này, hãy chú ý đến những suy nghĩ, ký ức, cảm xúc và nỗi sợ hãi khác nhau được gợi lên trong bạn. Mỗi người trong chúng ta đều khác nhau, và Chúa Giê-su vô cùng mong muốn đến với mỗi người chúng ta ngay tại nơi chúng ta đang ở, giữa tội lỗi của chúng ta. Suy ngẫm về lòng từ bi của Người Mục Tử Nhân Lành này sẽ mở ra cánh cửa để Chúa Giê-su nói chuyện với bạn và mời bạn đích thân đến với Ngài, quay lưng lại với những con đường mà bạn đã đi lạc. Đừng bỏ chạy. Hãy giữ vững niềm tin khi Ngài đến với bạn. Hãy lắng nghe tiếng Ngài và nói “xin vâng” với Ngài khi Ngài nhấc bạn lên để đưa bạn về nhà.

Lời nguyện

Lạy Chúa Giê-su hiền lành, Chúa chính là Mục Tử Nhân Lành. Chúa yêu con và tìm kiếm con với sự siêng năng và trung thành. Xin cho con đủ tin tưởng Chúa để ngừng chạy trốn khỏi Chúa và trốn tránh giọng nói dịu dàng của Chúa. Xin hãy đến bên con, đón con, đặt con lên vai Chúa và đưa con về nhà. Lạy Chúa, con tin tưởng vào Chúa.

“Lời Chúa là đèn soi cho con bước, là ánh sáng chỉ đường cho con đi.”

error: Content is protected !!