CHIÊM NGẮM ĐỨC KITÔ – ĐỜI SỐNG ĐẠO
1. Kẻ thù của ân sủng. Chống trả kẻ thù bằng phương cách chiêm ngắm Đức Kitô.
Phần tôi, một khi được giương cao lên khỏi mặt đất, tôi sẽ kéo mọi ngườl lên với tôi.
Bài đọc 1 trong thánh lễ hôm nay giới thiệu với chúng ta bản văn trích từ sách Dân số, thuật lại việc dân Israen kêu trách Chúa và chống đối Môsê, vì mặc dầu đã được giải phóng và dẫn ra khỏi Ai cập, họ mệt mỏi chán chường trên đường tiến về Đất Hứa. Để trừng phạt họ, Thiên Chúa cho rắn độc đến hại dân. Chúng cắn họ, khiến nhiều người Israen phải chết. Lúc đó dân chúng hoảng hốt chạy đến Môsê, nhìn nhận tội lỗi của mình, và Môsê chuyển cầu với Chúa để Người thương tình cứu họ khỏi rắn cắn. Thiên Chúa nói với ông: “Ngươi hãy làm một con rắn và treo lên một cây cột. Tất cả những ai bị rắn cắn mà nhìn lên con rắn đó, sẽ được sống. Ông Môsê bèn làm một con rắn bằng đồng và treo lên một cây cột. Và hễ ai bị rắn cắn mà nhìn lên con rắn đồng, thì được sống.”
Trình thuật Cựu Ước này là kiểu mẫu và hình ảnh báo trước về những điều sẽ xảy ra sau này với Con Thiên Chúa sắp đến. Trong cuộc trao đổi thân mật với Nicôđêmô, Chúa liên hệ trực tiếp với trình thuật kể trên: “Như ông Môsê đã giương cao con rắn trong sa mạc, Con Người cũng sẽ phải được giương cao như vậy, để ai tin vào Người thì sẽ được sống muôn đời”. Đức Kitô trên Thập giá là sự cứu độ của nhân loại, phương dược chữa trị mọi bệnh tật của chúng ta. Người tự nguyện lên núi Canvariô, để ai tin vào Người thì sẽ được sống muôn đời, nhờ đóNgười có thể lôi kéo mọi người đến với mình.
Trong bất cứ thời đại nào xảy đến với dân Chúa trên đường lữ hành về đất hứa là Nước Trời, rắn dữ và nọc độc luôn luôn như nhau: ích kỷ, thú vui nhục dục, giáo lý sai lầm và lệch lạc, lười biếng, ghen tương đố ky, bôi nhọ, vu khống… Ân sủng chúng ta nhận được trong phép Rửa Tội bị de dọa bởi cũng những kẻ thù ấy. Trong mọi thời chúng ta đều có thể mang thương tích do tội nguyên tổ và các tội riêng gây nên.
Người Kitô hữu chúng ta phải tìm ra phương dược và thuốc giải độc – như những người Do thái bị rắn độc cắn trong hoang địa đã làm – Ở nơi duy nhất có thể tìm thấy: nơi Đức Giêsu Kitô và nơi giáo lý cứu độ của Ngài. Chúng ta không được ngừng chiêm ngắm Ngài treo trên thập giá, nếu chúng ta thật sự muốn đến được Đất Hứa tại cuối cuộc hành trình ngắn ngủi này. Và vì chúng ta không muốn về đích một mình đơn độc, chúng ta sẽ cố gắng làm cho nhiều người cùng nhìn vào Đức Giêsu, nguồn ơn cứu độ. Hãy nhìn vào Đức Giêsu. Trước mắt chúng ta là Nhân Tính Cực Thánh của Người, hãy chiêm ngắm Người trong các mầu nhiệm của chuỗi Mân côi, trong Mười bốn chặng đường Thánh giá, trong các hoạt cảnh Tin mừng được trình bày cho chúng ta, hay trong nhà tạm. Nếu chúng ta có lòng đạo đức sốt sắng, chúng ta sẽ mạnh mẽ chống lại thế giới dường như ngày càng xa cách Chúa hơn, kéo theo bất cứ ai không đứng vững vàng kiên định.
Chúng ta không thể quay lưng với Thiên Chúa, bởi vì chúng ta đã thấy sự tàn phá thảm khốc mà quân thù gây ra cho chúng ta hằng ngày. Ở bên Chúa, không có ai bị nhiễm độc. Lạy Chúa, con tìm kiếm Thánh Nhan Ngài, xin đừng ẩn mặt xa con. Chúng ta phải phát triển nhân đức dũng cảm qua việc kiên trì đối thoại với Chúa, qua cầu nguyện, giữ sự hiện diện của Chúa suốt cả ngày và viếng Thánh Thể. Chúng ta cũng phải nhớ rằng Đức Giêsu, Chúa chúng ta, không những là phương dược chữa lành sự yếu đuối của chúng ta, mà còn là Tình Yêu của chúng ta nữa.
2. Giữ Chúa hiện diện giữa thế giới. “Các công cụ nhân loại”.
Thiên Chúa muốn đặt những Kitô hữu bình thường giữa lòng xã hội. Đức Giêsu mong đợi rằng chúng ta không quên những người mình yêu mến hay những điều quan trọng đối với bản thân. Đó là lý do vì sao mỗi người chúng ta phải là một linh hồn cầu nguyện liên lỉ, vì Thiên Chúa không bao giờ bỏ rơi chúng ta. Thái độ đúng đắn của người Kitô hữu không cho phép chúng ta coi tình thân hữu với Chúa chỉ như phương sách cuối cùng. Chúng ta có nghĩ rằng việc lơ là hay làm ngơ những người mình yêu mến là chuyện bình thường không? Dĩ nhiên là không! Những ai chúng ta yêu mến luôn luôn xuất hiện trong lời nói, khát vọng và nghĩ của chúng ta. Chúng ta giữ họ luôn luôn hiện diện trong tâm trí mình. Với Thiên Chúa cũng phải như vậy.
Thông thường để giữ Chúa Giêsu hiện diện suốt cả ngày, chúng ta sẽ phải vận dụng những “công cụ nhân loại” những lời nguyện tắt, những hành vi Tình Yêu và đền tội, Rước lễ thiêng liêng, “liếc nhìn” ảnh Đức Mẹ và một số phương tiện nhân loại khác để nhắc nhở chúng ta rằng một quãng thời gian đã trôi qua (quá dài đối với tình yêu) mà chúng ta chưa nghĩ đến Chúa, Đức Mẹ, Thiên thần hộ thủ của mình… Chúng luôn luôn là những điều rất đơn giản nhưng vô cùng hữu hiệu.
Một người cha hay một người mẹ đi xa nhà thường mang theo hình của gia đình để nhớ đến người thân trong suốt chuyến đi. Làm sao chúng ta lại không mang theo một bức ảnh Mẹ trong bóp hay túi xách để khi nhìn Mẹ chúng ta có thể nói: Mẹ ơi! Mẹ của con ơi! Tại sao chúng ta không cầm theo một tượng thánh giá để hôn một cách kín đáo hay để chiêm ngắm mỗi khi chúng ta thấy việc học hay việc làm của mình khó khăn hơn mọi khi?
Có vô số những vật nhắc nhở chúng ta về sự hiện diện của Thiên Chúa, vì tình yêu có tính sáng tạo. Tại cùng một thời điểm trong ngày, một bác sĩ sắp sửa thực hiện một ca phẫu thuật và một bà mẹ sắp bắt tay vào công việc thu vén nhà cửa, sẽ có những vật nhắc nhở khác nhau. Một ngày kia trên Nước Trời, mỗi người chúng ta sẽ thấy lời chuyển cầu của thiên thần hộ thủ đã giúp chúng ta rất nhiều trong khi thi hành công việc. Những lời nguyện tắt không hề cản trở công việc của bạn chút nào, tựa như nhịp đập của quả tim không gây trở ngại cho các cử động của cơ thể vậy.
Nếu chúng ta kiên trì, dần dần chúng ta sẽ đạt tới mức sự hiện diện của Chúa là trạng thái bình thường và tự nhiên, cho dù chúng ta sẽ luôn luôn phải chiến đấu quyết liệt để đứng vững tại đó.
3. Đời sống đạo. Những lời nguyện tắt.
Chúa vẫn thường rút lui vào nơi thanh vắng để cầu nguyện, có khi hằng giờ. “Sáng sớm, lúc trời còn tối mịt, người đã dậy, đi ra một nơi hoang vắng và cầu nguyện ở đó”. Những lần khác Ngài đến với Chúa Cha bằng một lời cầu nguyện ngắn thắm thiết: “Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, con xin ngợi khen Cha…”
Tác giả Tin mừng cho chúng ta thấy một lần nọ Đức Giêsu xúc động trước những lời thỉnh cầu của những kẻ tìm đến Ngài. Đó là những lời cầu xin mà chúng ta có thể dùng làm lời nguyện tắt: lời cầu xin của người phong hủi: “Thưa Ngài, nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch”; lời van xin của người mù thành Giêrikhô: “Lạy Con Vua Đavít, xin dủ lòng thương tôi!”, và lời thỉnh cầu của anh trộm lành: “Ông Giêsu ơi, khi ông vào Nước của ông, xin nhớ lên tôi!”.
Đôi khi chúng ta có thể dùng những kiểu nói này như một cách xin ơn tha thứ, giống như người thu thuế đã cầu xin: “Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi”. Hay chúng ta có thể cùng với thánh Phêrô lặp lại câu nói của ngài sau khi đã chối Chúa: “Thưa Thầy, Thầy biết rõ mọi sự, Thầy biết con yêu mến Thầy” – mặc cho con đã vấp ngã. Những kiểu nói khác nữa sẽ giúp chúng ta xin thêm đức tin: “Tôi tin, nhưng xin Thầy giúp lòng tin yếu kém của tôi!”, xin hãy củng cố đức tin của con. “Lạy Chúa của con, lạy Thiên Chúa của con!”, như thánh Tôma thốt lên khi Đức Giêsu hiện ra với ông sau khi Phục sinh; đó là một hành vi đức tin và phó mình tuyệt vời mà có lẽ chúng ta nên dùng thường xuyên mỗi khi quỳ gối trước Thánh Thể.
Thông thường chúng ta không nhất thiết phải diễn tả thành câu. Đôi khi chỉ cần một cái liếc nhìn, một từ, một ý nghĩ tuy không liên lạc nhưng đầy ắp tình yêu hay đau buồn… một lời cầu xin chưa hình thành trọn vẹn nhưng Thiên Chúa nắm bắt ngay. Đối với một linh hồn kết hiệp mật thiết với Chúa, những lời nguyện tắt và những hành vi yêu thương như thế nổi lên một cách hết sức tự nhiên, giống như một hơi thở siêu nhiên nuôi sống sự hiệp thông giữa linh hồn với Thiên Chúa.
Luôn luôn có cơ hội để nói lên những lời nguyện tắt. Đọc Tin mừng, suy niệm, sẽ thường là nguồn cung cấp những lời cầu nguyện, nhờ đó chúng ta có thể bày tỏ tình yêu đối với Chúa Giêsu và Mẹ chí thánh của Người.
Khi chúng ta kết thúc giờ cầu nguyện này, chúng ta hãy thưa với Người, như hai môn đệ làng Emmau: “Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn”.
Xin Chúa hãy ở lại với chúng con, vì khi không có Chúa, màn đêm sẽ phủ chụp trên chúng con. Mọi sự đều tối tăm khi Chúa không ở đó. Và chúng ta chạy đến Mẹ: “Kính chào bà Maria… Bà được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ”.
(Trích trong ‘Đối thoại với Thiên Chúa’ – Fernandez)
