Thứ Bảy trong Tuần Bát Nhật Phục Sinh

ĐI KHẮP THẾ GIỚI

1. Chúa sai chúng ta đi vào thế giới để rao giảng giáo lý của Người.

Sự phục sinh của Đức Kitô tiếp tục là một lời kêu gọi làm tông đồ cho đến ngày tận thế. Mỗi một lần hiện ra của Ngài đều kết thúc bằng một mệnh lệnh tông đồ. Với bà Maria Mácđala, Đức Giêsu nói: “Hãy đi gặp anh em Thầy và bảo họ: Thầy lên cùng Cha của Thầy cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy cũng là Thiên Chúa của anh em”, và với các phụ nữ khác: “Hãy về báo cho anh em của Thầy để họ đến Galilê. Họ sẽ được thấy Thầy ở đó”. Hai môn đệ Emmau cảm thấy cần phải thông báo cho các môn đệ khác ngay trong buổi tối hôm đó biết rằng Đức Giêsu vẫn sống. Trong bài Tin mừng hôm nay, thánh Máccô cho biết sứ mạng tông đồ cao cả sẽ tiếp tục hữu hiệu mọi thời: “Sau cùng, Người tỏ mình ra cho chính Nhóm Mười Một đang khi các ông dùng bữa… Người nói với các ông: Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin mừng cho mọi loài thọ tạo”.

Kể từ lúc đó trở đi, các Tông đồ bắt đầu làm chứng cho điều họ đã nghe và đã thấy và “bắt rầu rao giảng về lòng sám hối và ơn tha tội cho muôn dân, bắt đầu từ Giêrusalem”. Điều các ông rao giảng và minh chứng không chỉ là những việc ngoạn mục nhưng là những sự kiện các ông đã tận mắt chứng kiến.

Do cái chết của Giua và để bổ sung người vào số mười hai Tông đồ, một điều kiện đưa ra là ứng viên phải là một trong số những người đã mục kích Chúa phục sinh hiện ra.

Mười một Tông đồ dại diện cho cả Hội Thánh. Nơi các ông, hết mọi Kitô hữu thuộc mọi thời đều nhận được sứ mạng hân hoan là thông báo cho bất cứ ai họ gặp gơ biết rằng Chúa Kitô vẫn sống, rằng nơi Ngài tội lỗi và sự chết đã bị thống trị, rằng Ngài kêu gọi chúng ta tham dự vào đời sống thần linh, và mọi vấn đề đang bao vây chúng ta đều có thể được giải quyết. Chính Đức Kitô đã giao cho chúng ta quyền và nghĩa vụ này. “Ơn gọi làm Kitô hữu tự bản chất cũng là ơn gọi làm tông đồ” mọi tín hữu, từ đức thánh cha cho đến trẻ thơ mới được rửa tội, đều chia sẻ cùng một ơn gọi, một đức tin, một Thánh Thần, một ân sủng… Tất cả họ đều thông phần một cách tích cực và xứng hợp… vào sứ mạng duy nhất của Đức Kitô và của Hội Thánh.

Không một ai có thể ngăn cản không cho chúng ta thực hành quyền ấy trong khi chu toàn nghĩa vụ cao cả này. Bài đọc 1 trong thánh lễ hôm nay nói với chúng ta về phản ứng của các Tông đồ khi các Trưởng tế và các Kinh sư cấm tuyệt không cho các ông rao giảng giáo lý nhân danh Đức Giêsu. Ông Phêrô và ông Gioan trả lời: “Nghe lời các ông hơn là nghe lời Thiên Chúa, xin hỏi: trước mặt Thiên Chúa, điều ấy có phải lẽ không? Các ông thử xét xem! Phần chúng tôi, những gì tai đã nghe, mắt đã thấy chúng tôi không thể không nói ra”.

Chúng ta cũng không thể im lặng. Chung quanh chúng ta còn rất nhiều người ngu muội chưa hiểu biết, còn rất nhiều người sai lầm, và số người hư mất vì không biết Đức Kitô đông vô số kể. Chúng ta phải rao truyền giáo lý và niềm tin mà chúng ta đã lãnh nhận cho nhiều người: “Không ai thắp đèn rồi đặt dưới thùng, nhưng đặt nó trên giá đèn để chiếu sáng khắp nhà. Anh sáng của anh em cũng phải chiếu giãi trước mặt thiên hạ, để họ thấy việc làm của anh em mà ngợi khen Cha anh em trên trời”.

Cuối cuộc đời dương thế, Đức Kitô đã ra lệnh: “Hãy đi rao giảng Tin mừng… Ngài muốn ánh sáng của Ngài phải tỏa chiếu từ hành vi và lời nói của các môn đệ Ngài, và cả nơi các bạn nữa.”

2. Chúng ta cũng sẽ gặp khó khăn. Đi ngược dòng. Tái phúc âm hóa thế giới. Sự thánh thiện cá nhân.

Ngay khi các Tông đồ bắt đầu mạnh dạn và dũng cảm giảng dạy sự thật về Đức Kitô, các chướng ngại cũng bắt đầu bày ra trước mắt các ông. Và theo dòng thời gian các cuộc bách hại và tử đạo diễn ra sau đó. Nhưng trước đó niềm tin vào Đức Kitô đã vươn ra khỏi đất nước Palestin nhỏ bé, đến tận vùng Tiểu á, Hy lạp và Ý, thâm nhập vào mọi nền văn hóa, mọi tầng lớp xã hội và chủng tộc.

Chúng ta cũng có thể gặp phải sự hiểu lầm, và có thể biết chắc chắn rằng mình đang theo sát bước chân của Chúa, bởi vì “trò không hơn Thầy, tớ không hơn chủ”. Chúng ta đón nhận trở ngại một cách vui vẻ bởi vì chúng được Chúa cho phép xảy ra. Chúng ta tiếp nhận chúng như những cơ hội để làm khởi sắc đức tin, đức cậy và đức mến nơi mình. Chúng giúp chúng ta gia tăng cầu nguyện và hãm mình, tin tưởng rằng cầu nguyện và hy sinh luôn luôn phát sinh hiệu quả, bởi vì “những kẻ Ta chọn sẽ được hưởng kết quả do tay chúng làm; chúng sẽ không luống công vất vả”. Và chúng ta luôn luôn đối xử tốt với Người khác bằng sự cảm thông, đáp lại điều ác bằng vô số điều lành.

Chúng ta sẽ không ngạc nhiên khi thấy mình thường phải chèo chống ngược dòng trong một thế giới dường như càng ngày càng xa cách Chúa hơn, một thế giới chọn của cải vật chất làm cùng đích, trong khi lại chẳng quan tâm đến các giá trị tinh thần hay gán cho chúng một giá trị thứ yếu. Bên cạnh sức lôi cuốn hỗn độn mà của cải vật chất áp đặt trên những kẻ đã cắt đứt liên hệ với Thiên Chúa, còn phải kể đến gương xấu của một số Kitô hữu nữa; qua đó “tín hữu có thể chịu phần trách nhiệm không phải là nhỏ trong việc khai sinh vô thần, hoặc bởi xao lãng việc giáo dục đức tin, hoặc trình bày sai lạc về giáo lý hoặc do những thiếu sót trong đời sống tôn giáo, luân lý và xã hội. Phải nói rằng họ che giấu hơn là bày tỏ bộ mặt đích thực của Thiên Chúa và tôn giáo”.

Môi trường hoạt động tông đồ mà các Tông đồ và các Kitô hữu đầu tiên đã gieo vãi hạt giống là mảnh đất chai cứng, đầy đá sỏi và gai góc. Tuy nhiên hạt giống mà họ tung vãi đã mang lại một mùa gặt bội thu. “Có hạt được một trăm, có hạt được sáu mươi, có hạt được ba mươi”. Chỉ cần một sự hưởng ứng tối thiểu cũng đủ sinh hoa kết quả, bởi vì hạt giống xuất phát từ Thiên Chúa, và chính Ngài là Đấng làm cho sự sống thần linh triển nở trong linh hồn. Sứ mạng tông đồ của chúng ta là dọn đất: trước hết bằng lời cầu nguyện, hãm mình và thực hành đức mến qua mười bốn mối thương người; sau đó bằng tình bạn, cảm thông và sức mạnh của gương sáng.

Chúa đang chờ đợi chúng ta trong gia đình, trong trường học, trong nhà máy, trong các môi trường thù nghịch; chúng ta phải chuẩn bị tư thế sẵn sàng tái Phúc Âm hóa thế giới: “Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin mừng cho mọi loại thọ tạo”. Trong thời đại chúng ta, Đức Kitô cần những con người có khả năng đứng về phía Thập giá, can đảm, mạnh mẽ, làm việc chăm chỉ, làm việc thiện mà không chờ được người đời tán thưởng; những con người vui tươi, chọn cầu nguyện làm nền tảng cho cuộc sống, và quan hệ gắn bó với Chúa bằng tình bạn thắm thiết.

Chúa mong đợi chúng ta quyết tâm sống tốt hơn, đấu tranh với các khuyết điểm và chống lại mọi thứ chia rẽ chúng ta với Ngài. Ngài chờ đợi chúng ta làm việc tông đồ đối với những người mà chúng ta thường xuyên tiếp xúc. Trong giờ cầu nguyện hôm nay, chúng ta phải tự hỏi mình xem đời sống của chúng ta có tác động tích cực trên những người mà chúng ta thường xuyên tiếp xúc trong quan hệ bạn bè, công việc… hay không.

3. Lạc quan siêu nhiên.

Hội Thánh khai sinh từ Mầu nhiệm Vượt qua của đức Kitô, và hiện diện đối với con người mọi thời như tấm men tuy nhỏ bé nhưng chứa đựng một sức mạnh thần linh có khả năng biến đổi cả thế giới, làm cho nó nhân bản hơn và xích lại gần Đấng Tạo Hóa hơn.

Cũng như trong thời các Kitô hữu sơ khai, điều thật sự quan trọng là tiếp xúc với từng tâm hồn để lôi kéo họ lại gần Chúa hơn. Đó là lý do vì sao chính bản thân chúng ta cũng phải hết sức gần gũi Chúa, kết hiệp với Ngài như cành gắn liền với cây nho. Nếu bản thân mỗi người không thánh thiện thì không thể làm việc tông đồ được. Ngược lại chúng ta còn bị tiêm nhiễm bởi bầu khí vô thần chung quanh nữa là khác.

Bài đọc 1 nói với chúng ta rằng: “Các thủ lãnh Do thái, các kỳ mục và kinh sư… ngạc nhiên khi thấy ông Phêrô là ông Gioan mạnh dạn, và biết rằng hai ông là những người không có chữ nghĩa, lại thuộc giới bình dân. Họ nhận ra hai ông là những người đã từng theo đức Giêsu”.

Người Kitô hữu sẽ luôn luôn lạc quan nếu được kết hiệp với Chúa, với một tinh thần lạc quan siêu nhiên được cắm rễ sâu trong đức tin, được nuôi dưỡng nhờ đức cậy và được chắp cánh bay cao nhờ đức mến…

Nếu các khó khăn trở ngại là rất lớn, thì ân sủng của Thiên Chúa cũng vô cùng phong phú dư dật. Chính Ngài sẽ là Đấng tháo bỏ chúng đi, sử dụng mỗi người trong chúng ta như một đòn bẩy. Bác ái là làm việc với tình yêu dành cho Chúa và các linh hồn. Có tình thương và kiên nhẫn với những người chung quanh, tìm ra cách thức mới để thực hiện công việc, có những sáng kiến mới mẻ: tình yêu đẽo gọt những gì không chân chính. Hãy sử dụng mọi phương pháp có thể… trong sức mạnh xây dựng một xã hội nhân ái và mang tính Kitô giáo nhiều hơn này.

Đức Maria rất thánh, Nữ Vương các Tông đồ, sẽ thắp lên trong chúng ta ngọn lửa đức tin. đức cậy và đức mến đối với Con Mẹ, nhờ đó chúng ta có thể tích cực góp phần vào công cuộc Kitô hóa thế giới ngày nay, như đức thánh cha đang kêu gọi chúng ta. Mệnh lệnh của Chúa: “Hãy đi khắp tứ phương thiên hạ” tiếp tục vang vọng bên tai chúng ta. Chúng ta hãy cầu xin để có niềm tin và lòng mến như Mười Một Tông đồ xưa kia.

(Trích trong ‘Đối thoại với Thiên Chúa’ – Fernandez)

“Lời Chúa là đèn soi cho con bước, là ánh sáng chỉ đường cho con đi.”

error: Content is protected !!