CẦU NGUYỆN RIÊNG
1. Cần phải cầu nguyện. Gương Đức Giêsu.
“Có một lần Đức Giêsu cầu nguyện ở một nơi kia…”. Nhiều đoạn Tin Mừng tường thuật lại cho chúng ta rằng đức Giêsu tách khỏi đám đông dân chúng để tìm nơi thanh vắng cầu nguyện một mình: trước khi chịu phép rửa của Gioan Tẩy giả, chọn Mười hai Tông đồ, dịp làm cho bánh hóa ra nhiều lần thứ nhất, lúc Chúa hiển dung hay biến hình… Cầu nguyện là một việc Đức Giêsu thường làm: Đôi lúc Người thức suốt đêm cầu nguyện thân mật với Chúa Cha.
Trong mùa Chay này chúng ta có thể chú tâm cách đặc biết đến một hoạt cảnh trong chuỗi Mân côi: Đức Giêsu hấp hối trong Vườn Cây dầu. Ngay trước khi tự hiến trong cuộc Thương khó, Chúa đi với ba môn đệ đến vườn Ghêtsêmani. Hẳn là đức Giêsu thường cầu nguyện đó vì thánh Luca nói: “rồi Người đi lên núi Ôliu như đã quen”. Nhưng lần này hết sức đặc biệt, vì giờ Chúa hấp hối đã đến.
Khi tới vườn Ghếtsêmani, Người bảo ba môn đệ: “Anh em hãy cầu nguyện kẻo sa chước cám dỗ”. Đức Giêsu biết rằng các ông sắp sửa phải chịu thử thách khi nhìn thấy Thầy mình bị bắt giữ. Người đã thông báo điều ấy tại bữa Tiệc Ly; nhưng giờ đây Người khuyến cáo các ông sẽ không vượt qua được cuộc thử thách trừ phi các ông canh thức linh hoạt và cầu nguyện.
Cầu nguyện không thể thiếu đối với chúng ta, vì nếu chúng ta sao nhãng tiếp xúc với Chúa; thì đời sống thiêng liêng bắt đầu dần dần suy sụp. Nếu anh em bỏ bê cầu nguyện, thoạt tiên anh em sống thủ thế và sau đó là giả dối. Trái lại, cầu nguyện liên kết chúng ta với Chúa, và Người nói với chúng ta: “Không có Thầy, anh em chẳng làm được gì”.
Lấy đời sống của mình làm gương, Đức Giêsu dạy chúng ta rằng phương pháp căn bản phải là liên tục đối thoại với Thiên Chúa. Cầu nguyện trong tâm trí là một cuộc tiếp xúc thân mật, và đối thoại kín đáo với Đấng mà chúng ta biết là vô cùng yêu thương chúng ta. Chúng ta phải luôn luôn cố gắng giữ sự hiện diện của Chúa và chiêm ngắm các mầu nhiệm đức tin. Cuộc đối thoại này không bị gián đoạn, mà thậm chí còn trải dài trong mọi hoạt động của chúng ta. Bên cạnh tầm quan trọng của đức mến, sự cần thiết phải cầu nguyện là một trong những điểm Chúa chú trọng nhất trong sứ mạng của Người.
2. Cầu nguyện riêng là một cuộc đối thoại thân mật với Chúa.
Rồi Người đi xa các ông một quãng, chừng bằng ném một hòn đá, và quì gối cầu nguyện rằng: “Lạy Cha, nếu Cha muốn, xin cất chén này xa con. Tuy vậy, xin đừng làm theo ý con, mà làm theo ý Cha”.
Khi nỗi đau tinh thần của Người dữ dội đến mức đẩy Người rơi vào trạng thái hấp hối, Chúa tìm đến Chúa Cha trong lời cầu nguyện đầy tin tưởng. Người gọi Chúa Cha “Cha ơi”, và nói chuyện thân mật với Cha. Cảnh tưởng đức Giêsu trong vườn Ghếtsêmani luôn luôn chỉ ra cho chúng ta con đường phải theo: kiên trì và tin tưởng cầu nguyện. Để tiến lên trên con đường thánh thiện, đặc biệt khi chúng ta cảm thấy sự yếu đuối đè nặng lên mình, chúng ta cần phải hồi tâm cầu nguyện thân mật với Chúa.
Cầu nguyện chung, trong đó mọi tín hữu cùng tham gia, rất cần thiết và thánh thiện, vì Thiên Chúa muốn nhìn thấy con cái của Người cùng nhau cầu nguyện. Nhưng huấn lệnh của Chúa: “Hãy vào phòng, đóng cửa lại, và cầu nguyện cùng Cha của anh, Đấng hiện diện nơi kín đáo”, không thể bị bỏ quên. Phụng vụ thánh là lời cầu nguyện chung trổi vượt: Phụng vụ là tột đỉnh mà hoạt động của Hội Thánh quy hướng về, đồng thời là nguồn mạch tuôn trào mọi năng lực của Hội Thánh… Tuy nhiên, đời sống thiêng liêng không chỉ giới hạn trong việc tham dự phụng vụ thánh. Bởi vì người Kitô hữu được mời gọi cầu nguyện chung, nhưng cũng phải vào phòng riêng âm thầm cầu nguyện cùng Chúa Cha, hơn nữa phải cầu nguyện không ngừng như lời thánh Tông đồ đã dạy (x. 1Tx 5, 17).
Cầu nguyện cùng với các Kitô hữu khác cũng phải là cầu nguyện riêng; trong khi miệng đọc kinh với nhịp điệu và quãng ngắt thích hợp, thì tâm trí đặt hết chú tâm vào lời kinh.
Khi cầu nguyện, chúng ta thưa chuyện với Thiên Chúa như một người trao đổi tâm tình với bạn bè – ý thức rằng Ngài đang hiện diện, luôn luôn chú ý đến điều chúng ta nói, lắng nghe và đáp lời chúng ta. Chính trong cuộc đối thoại thân mật như thế mà chúng ta mở rộng lòng mình ra với Chúa, thờ lạy Ngài, cảm tạ Ngài, cầu xin Ngài cứu giúp, và đi sâu hơn vào các giáo huấn thánh thiện của Ngài, như các Tông đồ đã làm khi xưa.
Bạn nói: “Cầu nguyện là nói chuyện với Chúa. Nhưng về chuyện gì?” Về Người, về chính bạn: niềm vui, nỗi buồn, thành công và thất bại, những tham vọng cao quý bận tâm lo lắng hằng ngày, những yếu đuối lỗi lầm! Và những hành vi tạ ơn và cầu xin.
Tóm lại: cầu nguyện để biết Chúa và để biết mình: “để làm quen và hiểu biết”.
Đừng bao giờ cầu nguyện một cách vô ngã, mơ hồ, phân tán và lạc lõng; bởi vì Thiên Chúa muốn duy trì một cuộc đối thoại với tiếng người: vào phút cuối đời, ơn cứu chuộc hay án phạt sẽ đưa trên câu trả lời riêng của mỗi người. Cầu nguyện phải là cuộc đối thoại giữa một ngôi vị cụ thể – có lý tưởng, có nghề nghiệp, có bạn bè, có những ân sủng cụ thể – với Thiên Chúa của mình.
3. Sử dụng các phương thế để tập trung cầu nguyện.
“Cầu nguyện xong, Người đứng lên, đến chỗ các môn đệ, thấy các ông đang ngủ vì buồn phiền. Người liền nói với các ông: Sao anh em lại ngủ? Dậy mà cầu nguyện, kẻo sa chước cám dỗ”.
Các tông đồ đã bỏ ngoài tai mệnh lệnh của Chúa. Người đã dẫn các ông đến đó, bên cạnh Người, để các ông sẽ canh thức và cầu nguyện, và để khỏi sa chước cám dỗ. Nhưng ngay cả lúc này các ông vẫn chưa yêu mến Người đủ, để cho cơn mê ngủ và sự yếu đuối lấn lướt mình, bỏ mặc Chúa trơ trọi cô độc trong cơn hấp hối. Cơn buồn ngủ, một ví dụ điển hình nhất của sự yếu đuối, đã để cho sự buồn phiền xấu xa khống chế các ông: chán nản, thiếu tinh thần chiến đấu, bỏ bê đời sống đạo đức… Chúng ta sẽ không lâm vào tình huống này nếu chúng ta duy trì được cuộc đối thoại sinh động với Chúa mỗi lúc cầu nguyện.
Chúng ta sẽ thường xuyên vận dụng sách Tin mừng hay một cuốn sách khác – như cuốn sách bạn đang đọc chẳng hạn – để nó giúp chúng ta đối thoại mạch lạc với Chúa, tiến đến gần Chúa hơn. Thánh Têrêxa nói: Trong suốt những năm qua, chỉ từ sau khi rước lễ, tôi không bao giờ dám bắt đầu cầu nguyện mà không dùng đến một cuốn sách; linh hồn tôi sợ hãi bước vào cuộc cầu nguyện mà không có sự trợ giúp của một cuốn sách như thể tôi đang phải tiến ra chiến đấu chống lại cả một đạo quân. Với sự nâng đỡ này, tựa như một tâm khiên giúp tôi chống đỡ sức tấn công của hằng ngàn ý tưởng, tôi cảm thấy rất an tâm.
Chúng ta phải tận dụng mọi phương thế có sẵn khi cầu nguyện trong tâm trí. Chúng ta nên cầu nguyện trong khung cảnh tốt nhất, tùy theo hoàn cảnh của mình; và bất cứ khi nào có thể, nên cầu nguyện trước Thánh Thể. Cũng nên cầu nguyện vào giờ giấc đã ấn định trong thời khóa biểu của một ngày bình thường. Chúng ta sẽ luôn luôn canh chừng sự chia trí: khổ chế trong trí nhớ và trí tưởng tượng. Chúng ta phải tránh để cho giác quan thì tỉnh táo trong khi linh hồn lại mê ngủ.
Nếu chúng ta nhiệt thành chống lại sự chia trí, Chúa sẽ giúp chúng ta dễ dàng nối lại sợi chỉ liên lạc với Người. Thiên thần Hộ thủ cũng chuyển cầu nhân danh chúng ta. Điều quan trọng là chúng ta không chủ tâm chia trí trong giờ cầu nguyện. Những chia trí tự nguyện không làm giảm công trạng hay ơn ích của lời cầu nguyện. Một người cha hay người mẹ không phiền lòng khi đứa con bé bỏng cứ bập bẹ phát ra những âm thanh vô nghĩa vì nó chưa biết nói.
Cầu nguyện là vấn đề Tình Yêu chứ không phải là những gì bạn nói ra hay cảm nhận. Và bạn yêu Chúa khi bạn cố gắng nói một điều gì đó với Người, cho dù có thể bạn thực sự nói được điều gì.
Cầu nguyện đặt linh hồn vào một bầu khí tĩnh lặng và bình an, và bầu khí ấy sẽ lan tỏa sang người chung quanh. Niềm vui do cầu nguyện mang lại là sự tiên hưởng hạnh phúc Thiên đàng.
Không ai trên trần gian biết cách tiếp đãi Đức Giêsu chu đáo hơn Mẹ. Nếu chúng ta chạy đến với Đức Maria, chúng ta sẽ nhanh chóng biết nói chuyện với Đức Giêsu, theo sát bên Người, liên kết với Thập giá của Người.
(Trích trong ‘Đối thoại với Thiên Chúa’ – Fernandez)
