GẶP CHÚA
1. Đức Giêsu Kitô ẩn thân trong Nhà tạm.
Qua bài Tin mừng hôm nay, chúng ta thấy Đức Giêsu sau khi đã hiện ra cho bà Maria Mácđala, cho các phụ nữ khác, cho Phêrô và cho hai môn đệ đi Emmau, Ngài cũng hiện ra cho mười một Tông đồ: “Người nói: Sao lại hoảng hốt? Sao lòng anh em còn ngờ vực? Nhìn chân tay Thầy coi chính Thầy đây mà! Cứ rờ xem, ma đâu có xương có thịt như anh em thấy Thầy có đây?”
Rồi Ngài cho họ xem bàn tay và bàn chân, và cùng ngồi ăn với họ. Các Tông đồ sẽ mãi mãi xác quyết rằng niềm tin của các ông vào Đấng Phục Sinh không phải là kết quả của ảo giác hay tưởng tượng, nhưng dựa trên các sự kiện có thật. Ngài không xử sự giống như trước đây, nhưng bằng nhiều cách khác nhau Ngài dẫn dắt các môn đệ tới chỗ tin tưởng chắc chắn ràng Ngài đã sống lại và rằng Ngài là tảng đá góc tường của đức tin Kitô giáo, nhờ đó trải qua nhiều thế kỷ đức tin của chúng ta sẽ dựa trên nền tảng kiên cố này là: Đức Chúa đã phục sinh. Đức Giêsu vẫn sống.
“Bình an cho anh em”, Đức Giêsu nói khi tỏ mình ra cho các môn đệ, những kẻ vẫn còn đang khiếp sợ. Lập tức các ông nhìn xem các thương tích của Ngài và lòng tràn ngập niềm vui và sửng sốt. Các thương tích của Chúa cũng phải là nơi trú ẩn của chúng ta. Chính ở nơi đây chúng ta sẽ luôn luôn tìm thấy bình an cho linh hồn và sức mạnh cần thiết để đi theo Ngài suốt cuộc đời. Chúng ta sẽ tìm đến đó như những con chim bồ câu được nhắc đến trong Thánh Kinh (x. Dc 2,14), tìm đến khe núi để tránh bão.
Đức Giêsu rất gần gũi chúng ta: tại các nước Kitô giáo có rất nhiều thánh đường tọa lạc san sát nhau. Khó có thể không nhìn thấy nhà thờ giữa một thành phố sầm uất hay trên đường đi chỗ này chỗ kia. Đức Kitô đang ở đó! Chúa đó! Chúng ta có thể nói như vậy, bởi vì Chúa hiện diện ở đó một cách thật sự và bản thể: Ngài cũng chính là Đấng đã hiện ra với các môn đệ và luôn luôn quan tâm đến mọi người.
Đức Giêsu ở lại trong bí tích Thánh Thể: Bí tích đáng nhớ này chứa đựng một cách thật sự và một cách bản thể Thân Xác và Máu cùng với Linh Hồn và Thiên Tính của Ngài. Sự hiện diện của Đức Kitô nơi Thánh Thể là thật và trường cửu, bởi vì sau thánh lễ Chúa vẫn ngự trong mỗi một tấm bánh thánh chưa sử dụng. Đấng ngự trong bánh thánh cũng chính là Đấng đã sinh ra, đã chết đi và đã sống lại ở nước Palestin, và hiện nay đang ở bên hữu Thiên Chúa Cha.
Chúng ta gặp Ngài trong Nhà tạm. Ngài thấy và biết chúng ta. Chúng ta có thể trò chuyện với Ngài như các tông đồ đã trò chuyện với Ngài, và kể cho Ngài nghe những điều đang cuốn hút nhiệt tâm và ưu tư của chúng ta. Ở đó, chúng ta luôn luôn tìm thấy sự bình an thật, sự bình an có khả năng tồn tại bất chấp mọi đau khổ và mọi trở ngại.
2. Viếng Thánh Thể.
Đức Giáo hoàng Gioan-Phaolô II nói: Lòng sùng kính Thánh Thể phải được tập trung vào nghi thức Chúa đã làm trong bữa Tiệc Ly… qua việc thờ lạy Đức Kitô trong Bí tích thánh, qua việc viếng Mình Thánh Chúa, qua việc cầu nguyện trước Nhà tạm, cũng như qua những tập quán tôn sùng khác mang tính cá nhân và tập thể, kín đáo và công khai mà các con vẫn thực hành nhiều thế kỷ qua… Đức Giêsu chờ đợi các con trong Bí tích Tình Yêu này. Các con đừng keo kiệt thời gian khi đến giờ gặp gỡ Ngài dưới hình thức thờ lạy, chiêm ngắm với đầy lòng tin tưởng, và sẵn sàng đền tạ vì những lỗi phạm và tội ác nặng nề của thế giới.
Đức Giêsu ở đó trong Nhà tạm gần nhất. Có khi chỉ cách vài cây số hay thậm chí chỉ vài bước chân… Làm sao chúng ta có thể không đi gặp Ngài, không yêu Ngài, không kể cho Ngài nghe về công việc của chúng ta, không cầu xin Ngài những điều cần thiết? Chúng ta thật bất trung nếu không làm thế với lòng tin! Ở đó Thầy chí thánh đã chờ đợi suốt hai mươi thế kỷ nay, và chúng ta có thể quy tụ lại bên Ngài như bà Maria chị của ông Ladarô – người đã chọn phần tốt hơn – trong căn nhà ở Bêtania. Chân phước Escrivá nói: đối với tôi, Nhà tạm luôn luôn là ngôi làng Bêtania, một nơi tĩnh lặng và ấm cúng cho đức Kitô cư ngụ: một nơi mà chúng ta có thể kể cho Ngài nghe về những băn khoăn, đau khổ, khát vọng, niềm vui với một tâm tình đơn sơ và hồn nhiên như mấy chị em Maria, Mácta và Ladarô. Đó là lý do vì sao tôi thường vui mừng khi đắm mình trong nhà thờ trong một thành phố hay tại thôn quê; đó là một nhà tạm khác, một cơ hội khác cho linh hồn tách riêng ra và cảm nhận Chúa đang hiện diện trong Thánh Thể.
Đức Giêsu đang chờ chúng ta đến viếng thăm Ngài. Một cách nào đó, đây là sự đền ơn Ngài vì đã ngự vào lòng chúng ta, và đây là một bằng chứng của lòng biết ơn, một cách biểu lộ tình yêu, một cách nhìn nhận sự hiện diện của Chúa.
Khi đến trước Nhà tạm, chúng ta hoàn toàn có thể nói một cách thành thật và chính xác rằng: Thiên Chúa đang ở đây! Và với mầu nhiệm đức tin này, không có chỗ cho bất cứ tâm tình nào khác ngoài tâm tình thờ lạy – ôi Thiên Chúa ẩn mình, con hết lòng thờ lạy Chúa. Ở bên đức Kitô, các tín hữu được tận hưởng tình bạn thắm thiết và thổ lộ với Ngài mọi nỗi niềm của mình và của những người thân yêu, và cầu nguyện cho nền hòa bình và sự cứu độ của thế giới. Họ dâng lên Chúa Cha và Chúa Thánh Thần toàn bộ cuộc sống mình, và được gia tăng niềm tin tưởng, cậy trông và yêu mến. Nhờ đó, họ nuôi dưỡng những tâm tình chính đáng giúp họ sốt sắng cử hành việc tưởng niệm Chúa và siêng năng lãnh nhận bánh bởi Chúa Cha ban xuống.
3. Hoa trái của hành vi đạo đức này.
Anh em đã bắt đầu viếng Thánh Thể mỗi ngày… Tôi không ngạc nhiên khi nghe anh em nói: “Tôi yêu ánh Hào Quang tới mức điên dại”. Viếng Thánh Thể là một hành vi đạo đức chỉ mất một ít phút thôi; tuy nhiên qua đó Chúa ban rất nhiều ân sủng, sức mạnh và bình an. Ở đó chúng ta thấy rằng ý thức Chúa hiện diện suốt cả ngày được nâng cao và chúng ta thâu tích được sức mạnh mới để đương đầu với khó khăn. Ở đó ước muốn hành động tích cực hơn được khơi gợi và chúng ta có được nguồn bình an và vui tươi để đảm nhận cuộc sống gia đình. Chúa là Đấng luôn luôn trả công hào phóng sẽ rất biết ơn vì chúng ta đến viếng thăm Ngài. Và khi trả ơn chúng ta, Ngài để ý chăm lo từng chút tới mức bạn không cần phải e sợ rằng Ngài để chúng ta ra về mà không được thưởng công, chỉ cần chúng ta ngước mắt hướng lên Trời cao và nhớ đến Ngài.
Viếng Thánh Thể là chúng ta dành một ít phút để bầu bạn với Chúa Giêsu. Có thể vào một ngày nào đó không có nhiều người đến thăm viếng Ngài cho dù Ngài mong chờ họ. Vì thế Ngài càng vui thích hơn bao giờ hết khi thấy chúng ta ở đó với Ngài. Chúng ta nên đọc những kinh nguyện thông thường cũng như rước lễ thiêng liêng. Chúng ta sẽ xin Ngài giúp đỡ – cả về tinh thần lẫn vật chất; chúng ta sẽ kể cho Ngài nghe điều đang làm chúng ta ưu tư và những điều mang lại hạnh phúc cho chúng ta; chúng ta sẽ nói với Ngài rằng cho dù chúng ta có khốn nạn đến đâu Ngài cũng có thể tín nhiệm giao cho chúng ta sứ mạng tái phúc âm hóa thế giới, và chúng ta muốn đưa bạn bè mình đến gần Ngài hơn. Đôi khi trước mặt thánh Thể bạn tự hỏi mình sẽ phải làm gì ư? Cứ yêu mến Ngài đi, ca tụng Ngài, cảm tạ Ngài và cầu xin những ơn cần thiết. Một người khát khô cổ họng sẽ làm gì khi gặp được một nguồn nước trong lành? Khi chúng ta rời nhà thờ sau một ít phút cầu nguyện như thế, chúng ta sẽ có được sự bình tâm hơn, quyết tâm giúp đỡ người khác, và khát khao rước lễ thiêng liêng, bởi vì cách duy nhất để thể hiện sự kết hiệp mật thiết với Chúa Giêsu là qua thánh Thể.
Các Kitô hữu tiên khởi từ khi bắt đầu có nhà thờ và cất giữ Mình Thánh Chúa, đã ao ước thực hành thói quen đạo đức này.
Một khi ở trong nhà thờ chúng ta có thể dễ dàng tìm thấy Nhà tạm – đó là nơi trước hết chúng ta phải chú ý đến – bởi vì Nhà tạm phải được đặt tại một nơi nổi bật… xứng hợp cho việc cầu nguyện riêng. Và tại đó sự hiện diện của Chúa Thánh Thể sẽ được biểu thị qua ngọn đèn nhỏ như một dấu hiệu tôn vinh Thiên Chúa, luôn luôn cháy sáng trước Thánh Thể.
Khi kết thúc buổi cầu nguyện này, chúng ta hãy cầu xin Mẹ Maria dạy chúng ta biết cách yêu mến Chúa Giêsu đang hiện diện thật sự trong Nhà tạm, như cách Mẹ đã yêu mến Ngài trong suốt những năm sống tại Nadarét.
(Trích trong ‘Đối thoại với Thiên Chúa’ – Fernandez)
