NHẬN RA ĐỨC KITÔ TRONG CƠN BỆNH TẬT
1. Đức Giêsu hiện diện nơi người đau yếu.
Lúc mặt trời lặn, tất cả những ai có người đau yếu mắc đủ thứ bệnh hoạn, đều đưa tới Người. Người đặt tay trên từng bệnh nhân và chữa họ.
Người đau yếu đông vô số kể đến nỗi cả thành xúm lại trước cửa. Người ta đem bệnh nhân đến lúc mặt trời lặn. Vì sao không sớm hơn? Chắc chắn vì đó là ngày sabát. Sau lúc mặt trời lặn, một ngày mới bắt đầu, cũng là lúc chấm dứt nghĩa vụ giữ ngày lễ nghỉ; đó là một nghĩa vụ mà những người Do Thái đạo đức phải trung thành tuân giữ.
Tin mừng thánh Luca đã ghi lại chi tiết giản dị này: Đức Kitô chữa bệnh bằng cách đặt tay trên từng bệnh nhân. Đức Giêsu chú ý đến từng bệnh nhân một, vì mỗi một người, đặc biệt mỗi một bệnh nhân, đều rất quan trọng đối với Người. Mọi người đều được Đức Giêsu đón tiếp, Đấng có một trái tim nhân hậu và từ bi với hết mọi người, không trừ một ai.
Đức Giêsu đánh dấu sự hiện diện của Người giữa chúng ta bằng việc rao giảng Tin mừng Nước Trời và chữa hết các bệnh hoạn tật nguyền. Đó là lý do đám đông phải kinh ngạc vì thấy kẻ câm nói được, người tàn tật được lành, người què đi được, người mù xem thấy. Và họ tôn vinh Thiên Chúa của Israen.
Đức giáo hoàng Gioan-Phaolô II lưu ý chúng ta: Trong khi thi hành sứ mạng cứu thế giữa dân chúng, Đức Kitô ngày càng đi sâu hơn vào thế giới khổ đau của con người. “Đi tới đâu là Người thi ân giáng phúc tới đó” (Cv 10,38), và hành động của Người đặc biệt hướng tới những ai dau khổ và tìm kiếm sự giúp đỡ. Người chữa lành kẻ đau yếu, an ủi kẻ buồn phiền, cho kẻ đói có cái ăn, giải cứu dân chúng khỏi câm, khỏi mù, khỏi phong cùi, khỏi quỷ ám, và khỏi nhiều bệnh hoạn tật nguyền khác nữa; ba lần Người cho kẻ chết sống lại. Người nhạy cảm trước mọi nỗi đau của con người, dù về phần xác hay phần hồn. Đồng thời Người cũng dạy dỗ mở mang cho họ, và trọng tâm lời giảng của Người là tám mối phúc gởi tới những ai đang bị thử thách bởi những đau khổ trong cuộc đời này.
Chúng ta phải học nơi Người để biết cách đối xử và yêu thương bệnh nhân. Chúng ta phải dành cho họ lòng kính trọng, yêu mến và thương xót. Chúng ta hạnh phúc khi có thể phục vụ một điều gì đó: thăm viếng họ, bầu bạn với họ, giúp họ lãnh các bí tích đúng lúc. Đặc biệt nơi họ chúng ta gặp được Đức Kitô. Hỡi các con. Khi các con viết những chữ “Người Đau Yếu”, chẳng lẽ các con không cảm thấy được thôi thúc phải viết bằng chữ hoa hay sao? Lý do là vì nơi trẻ nhỏ và nơi người bệnh, một linh hồn đang yêu sẽ nhìn thấy Chúa.
Sẽ có những lúc trong cuộc đời chúng ta hay những người chung quanh lâm vào cảnh bệnh tật. Đây là một kho báu Chúa trao cho chúng ta chăm sóc. Trong khi săn sóc những người đau yếu, lời Chúa trở thành hiện thực trong cuộc sống chúng ta: “Mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong các anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy”.
2. Thánh hóa bệnh tật. Học cách trở nên bệnh nhân gương mẫu
Bệnh tật, khi được đón nhận vì tình yêu Chúa, là một phương thế để nên thánh, để làm tông đồ, đó là cách tuyệt vời để dự phần vào Thập giá cứu chuộc của Đức Kitô.
Đau đớn thể lý, thường đi kèm với cuộc sống đời này, có thể là một phương tiện Chúa dùng để thanh tẩy những khiếm khuyết và lỗi lầm của chúng ta, để chúng ta thực hành và củng cố các nhân đức. Nó có thể là cơ hội ngàn vàng để kết hiệp với những đau khổ của Đức Kitô, Đấng đã mang vào thân mình hình phạt đo tội lỗi chúng ta gây nên.
Đặc biệt trong những lúc bệnh tật, chúng ta phải sát cánh bên Chúa. Người được yêu hỏi: “Bạn ơi, hãy nói tôi nghe, nếu tôi nhân đôi đau khổ, bạn sẽ vẫn kiên nhẫn chứ?”. Người bạn trả lời: “Vâng, miễn là người tăng khả năng yêu thương của tôi lên gấp đôi”. Căn bệnh càng đau đớn, chúng ta sẽ càng phải yêu nhiều hơn. Đồng thời chúng ta sẽ nhận được nhiều ơn Chúa hơn. Những khoảng thời gian đau bệnh là những dịp rất đặc biệt Chúa cho phép xảy ra để chúng ta có thể đồng công cứu chuộc với Người và thanh luyện bản thân khỏi những vết nhơ tội lỗi còn lưu lại nơi linh hồn.
Chúng ta phải học cách trở nên bệnh nhân mẫu mực. Trước hết chúng ta phải chấp nhận bệnh tật. Chúng ta phải kiên nhẫn chịu đựng không chỉ bệnh tật nói chung, mà còn là căn bệnh cụ thể Chúa muốn cho chúng ta, giữa những người Chúa muốn chúng ta ở cùng, và với những sự khó chịu bất tiện Chúa để chúng ta cảm nghiệm.
Chúng ta phải cầu xin Chúa giúp sức để chúng ta chịu đựng bệnh tật một cách nhã nhặn, dù thế nào cũng không kêu ca than trách và biết vâng lời thầy thuốc. Vì khi đau ốm chúng ta có thể rất dễ cáu gắt. “Họ không săn sóc tôi đúng mức; chẳng ai quan tâm đến tôi; không ai hiểu tôi hết…!” Ma quỷ, kẻ luôn luôn rình rập, có thể tấn công từ mọi phía. Khi người ta đau ốm bệnh tật, chiến thuật của ma quỷ chủ yếu là khơi dậy một sự rối loạn trong tinh thần nhằm đẩy họ ra xa Chúa, và gieo vào lòng họ sự chua cay bẳn gắt, hoặc phá đổ kho tàng công trạng đã lập được nhờ sự đau đớn – nghĩa là khi sự đau đớn được chịu đựng trong tinh thần lạc quan siêu nhiên. Vì thế, nếu Thiên Chúa muốn chúng ta mắc phải một căn bệnh nào đó, chúng ta hãy coi đó như một dấu hiệu Ngài xác nhận chúng ta đã trưởng thành đủ để được liên kết mật thiết hơn với Thập giá cứu chuộc của Ngài.
Người bệnh nào biết kết hiệp với Chúa, người ấy “bổ sung” đau khổ của mình vào những đau khổ còn chưa đủ nơi Thân Thể của Đức Kitô (x. Cl 1,24) Không một ai có thể thêm gì vào. Nhưng trong mầu nhiệm Hội Thánh là Thân Thể của Người, hiểu theo một nghĩa nào đó Đức Kitô đã mở rộng sự đau khổ cứu độ của Người ra tất cả sự đau khổ của nhân loại.
Với Đức Kitô, đau ốm và bệnh tật đạt được ý nghĩa trọn vẹn của chúng. Lạy Chúa, xin ban cho các tín hữu Chúa trở nên những kẻ thông phần vào cuộc Khổ nạn của Chúa qua những đau khổ họ phải chịu ở đời này, nhờ đó hoa trái của ơn Cứu độ được biểu lộ trong họ.
3. Bí tích Xức dầu bệnh nhân.
Trong số những nhiệm vụ được giao cho các Tông đồ nhiệm vụ rao giảng và chữa trị bệnh tật là nổi bật hơn cả “Đức Giêsu tập họp Nhóm Mười Hai lại, ban cho các ông năng lực là quyền phép để trừ mọi thứ quỷ và chữa các bệnh tật. Người sai các ông đi rao giảng Nước Thiên Chúa và chữa lành bệnh nhân.” Sứ mạng được ủy thác cho các môn đệ sau khi Chúa sống lại, còn kèm theo lời hứa: “Đây là những dấu lạ sẽ đi theo những ai có lòng tin… và nếu họ đặt tay trên những người bệnh, thì những người ấy sẽ được mạnh khỏe”.
Các môn đệ thi hành sứ mạng này theo gương Thầy chí thánh. Sách Công vụ Tông đồ và các Thư của Tân ước thuật lại và dẫn dắt chúng ta suy niệm về cách thức các Kitô hữu đầu tiên chăm sóc người bệnh. Bí tích Xức dầu Bệnh Nhân, do Đức Kitô thiết lập và được Tông đồ Giacôbê công bố trong Thư của Ngài, đặc biệt thể hiện sự quan tâm của Chúa đối với những ai lâm trọng bệnh. Sự hiện diện của vị linh mục bên cạnh bệnh nhân là một dấu chỉ cho biết sự hiện diện của Đức Kitô, không chỉ vì ngài là người ban bí tích Xức Dầu, Giải Tội và Thánh thể mà còn vì ngài là người phân phát bình an và an ủi của Đức Kitô.
Bệnh tật, len lỏi vào thế gian do tội, cũng đã được đức Kitô chế ngự ở chỗ nó có thể biến đổi thành điều tốt lớn hơn là sự khỏe mạnh. Với bí tích Xức Dầu, chúng ta nhận được những ơn ích khôn tả Chúa ban qua Bí tích để thánh hóa bệnh tật. Hiệu quả trước tiên của Bí tích là gia tăng ơn thánh hóa trong linh hồn; vì thế bệnh nhân nên xưng tội trước khi lãnh bí tích này. Tuy nhiên, nếu bệnh nhân không ở trong trạng thái ân sủng, và nếu người ấy không thể lãnh bí tích Giải Tội (chẳng hạn bị tai nạn và hôn mê bất tỉnh) thì bí tích Xức Dầu sẽ tẩy sạch ngay cả tội nguy tử; chỉ cần người bệnh có lòng ăn năn hay đã ăn năn trước đó, cho dù ăn năn cách không trọn vẹn. Bên cạnh gia tăng ân sủng, Bí tích còn tẩy xóa mọi vết nhơ của tội nơi linh hồn, ban ơn đặc biệt để chiến thắng các chước cám dỗ, và phục hồi sức khỏe thể xác nếu điều ấy có lợi cho ơn cứu độ. Nhờ vậy linh hồn được chuẩn bị để sẵn sàng bước vào Nước Trời. Nhờ lãnh ơn Bí tích mà linh hồn được bình an và vui tươi, vì biết rằng mình đã sẵn sàng để ở bên Chúa.
Mẹ Hội Thánh khuyên rằng người bệnh và người già nên lãnh bí tích này vào thời điểm thích hợp, đừng trì hoãn vì những lý do sai lầm xuất phát từ lòng thương hại… Trong những giai đoạn cuối của cuộc đời dương thế. Thật đáng tiếc nếu người nào có điều kiện nhưng lại chết mà không được lãnh bí tích Xức Dầu do người thân và bạn bè không biết, không quan tâm hay hiểu sai. Chuẩn bị cho người bệnh lãnh ơn Bí tích là một dấu chỉ đặc biệt của tình bác ái và đôi khi là đức công bình.
Đức Maria, Mẹ chúng ta luôn luôn ở ngay bên. Sự hiện diện và nâng đỡ của Mẹ trong những giây phút ngặt nghèo này (bệnh nặng) không thể được coi như một cái gì phụ thêm hay đi kèm với bí tích Xức Dầu. Mà đúng hơn, đó là sự hiện diện và nâng đỡ làm cho ơn Bí tích được hoạt động và thông chuyển trong linh hồn. Chúng ta đang sống trong mùa Chay.
Chúng ta hãy mở mắt nhìn ra những đau khổ chung quanh mình. Đức Kitô muốn chính mình trải qua những đau đớn trong cuộc Khổ Nạn, trong đau khổ và bệnh tật của chúng ta và của người khác, và ban cho chúng một ý nghĩa cứu chuộc.
(Trích trong ‘Đối thoại với Thiên Chúa’ – Fernandez)
