CUỘC THƯƠNG KHÓ CỦA CHÚA
ĐƯỜNG LÊN NÚI CANVARIÔ
1. Đức Giêsu với thập giá trên vai đi qua những con đường của Giêrusalem. Ông Simon người Kyrênê.
Sau một đêm chịu hành hạ, nhục mạ và mắng nhiếc, lại thêm đau đớn vì đòn vọt, Đức Giêsu bị dẫn đi đóng đinh. “Bấy giờ, tổng trấn (Phi latô) phóng thích tên Baraba cho họ, còn Đức Giêsu, thì ông truyền đánh đòn, rồi trao cho họ đóng đinh vào thập giá”.
Dân chúng không chấp nhận để cho Baraba thế mạng, một sự thế mạng của tên tử tội mang án giết người cướp của thay cho Đấng vô tội. Đức Giêsu bị kết án phải chịu cực hình đau đớn bằng cái chết dã man dành cho các phạm nhân. Mọi người đều có thể thấy ngay rằng Ngài đã yếu nhược đến mức không thể vác nổi cây thập giá lên núi Canvariô. Một người tên là Simon người Kyrênê đang trên đường về nhà đã bị ép buộc phải vác đỡ. Các môn đệ đi đâu hết cả rồi? Đức Giêsu đã nói với họ về việc vác thập giá; và họ đã quyết liệt xác nhận rằng họ sẽ theo sát Ngài cho dù phải chết. Giờ đây không thể tìm dược ai trong số họ để giúp Ngài vác cây thập tự đến điểm hành hình. Một người xa lạ phải làm việc đó, và làm vì bị bắt buộc. Không một khuôn mặt quen thuộc nào ở bên Chúa, cũng không có ai nói một lời bênh đỡ, để cho Ngài phải xoay xở một mình. Ngay cả những kẻ đã được ngài chữa lành hay hàm ơn Ngài, lúc này cũng không muốn xuất đầu lộ diện. Điều ngôn sứ Isaia đã tiên báo nhiều thế kỷ trước giờ đây được ứng nghiệm từng lời: “Duy mình Ta, Ta đạp nơi bồn ép, và trong các dân chẳng một người nào ở với Ta… Ta nhìn xem: không một người trợ giúp! Ta kinh ngạc: chẳng người nào đỡ nâng?”
Ông Simon người Kyrênê giữ một đầu thập giá và nâng lên vai mình. Đầu kia, nặng hơn, trĩu xuống vì tội lỗi của mỗi người và của cả nhân loại – do Đức Giêsu đón lấy vác trên vai.
Không còn một cảm giác bị bỏ rơi nào mà Ngài không trải qua. Truyền thống đã kể lại cho chúng ta biết một người phụ nữ tên là Veronica bước ra với một tấm khăn để lau mặt Chúa. Và trên mảnh vải ấy vẫn còn in hình khuôn mặt Chúa. Tấm khăn của bà Veronica là một biểu tượng của cuộc đối thoại cảm động giữa Đức Kitô với linh hồn hối nhân. Vêronica đã đáp lại tình yêu Chúa bằng sự đền bù; một sự đền bù đáng được ngưỡng mộ một cách đặc biệt, vì nó xuất phát từ một người phụ nữ trơ trọi chẳng hề biết sợ hãi cơn cuồng nộ giận dữ từ phía những kẻ thù của Đức Kitô… Ước chi gương mặt đức Kitô in trên linh hồn tôi giống như trên chiếc khăn của bà Veromca.
Chúa tiếp tục bước đi. Nhưng con đường quanh co khúc khuỷu và mặt đất mấp mô gập ghềnh. Sức lực của Ngài đang cạn kiệt, nên chẳng có gì lạ khi thấy Đức Giêsu ngã dập dụi. Một lần, hai lần, rỗi ba lần – cứ mỗi lần ngã xuống đất là Ngài lại càng khó gượng đứng lên hơn. Chưa quá trễ đâu; mọi chuyện cũng chưa chấm hết… cho dù với bạn có vẻ là như vậy. Cho dù bạn đang bị bao vây bởi những bộ mặt mỉa mai và hung hãn của những kẻ trơ mắt đứng nhìn. Đã đến lúc bạn phải vác lấy thập giá: ơn cứu Chuộc đang diễn ra ngay lúc này! Và Chúa Giêsu cần nhiều hơn những “Simon” như người đàn ông miền Kyrênê.
2. Hai tên trộm cướp cùng đi với Đức Giêsu trên đường lên núi Canvariô. Những cách vác thập giá.
Trên đường Đức Giêsu đi ngang qua, có một nhóm các phụ nữ đang giàn giụa nước mắt khóc thương Ngài. Ngài cất tiếng an ủi họ. Ở đấy là một lời kêu gọi thống hối, thống hối chân thành, đau đớn thật sự về thực trạng tội lỗi đã phạm. Đức Giêsu nói với các phụ nữ Giêrusalem. “Đừng khóc thương tôi làm gì. Có khóc thì khóc cho phận mình và cho con cháu” (Lc 23,28). Người ta không thể bôi xóa cái xấu cái ác chỉ trên bề mặt; người ta phải dò tìm tới tận gốc rễ của nó, những nguyên nhân và thực trạng của nó… “Lạy Chúa, xin cho con biết sống và tiến bước trong sự thật”.
Cùng với đoàn người diễu qua các ngả đường là hai kẻ tội phạm bị kết án như những kẻ cướp giật. Một người mới đến xem sẽ thấy có ba người đi đến nơi hành quyết, mỗi người vác một cây thập giá. Nhưng chỉ một người duy nhất là Đấng Cứu Tinh của thế giới. Chỉ một cây thập giá là cây Thập giá Cứu độ.
Ngày nay cũng có nhiều cách vác thập giá khác nhau. Có thập giá được vác một cách giận dữ hay bực bội, vì người vác thập giá mang trong lòng sự thù hận hay giận dữ, ngấm ngầm hay sôi sục. Đó là cây thập giá không mang một ý nghĩa nào hết và luống công vô ích; một cây thập giá như thế có thể phân rẽ người ta với Thiên Chúa. Đó là thập giá của những kẻ tìm kiếm tiện nghi thoải mái và lợi lộc vật chất, không chấp nhận đau khổ và trở ngại, vì họ không muốn hiểu ý nghĩa siêu nhiên của đau khổ. Đó là cây thập giá không cứu rỗi con người. Đó là thập giá của một trong hai kẻ trộm cướp.
Trên đường lên núi Canvariô còn có cây thập giá thứ hai, được đón nhận với sự cam chịu vì không còn chọn lựa nào khác. Đây là thập giá của người trộm kia. Dần dần anh ta nhận ra rằng bên cạnh mình là hình tượng Đức Kitô, Đấng sẽ biến đổi sâu xa những giây phút cuối cùng của đời mình; anh ta sẽ là người được cảm hóa thành kẻ trộm lành.
Có một cách thứ ba vác thập giá. Đức Giêsu ôm lấy cây gỗ cứu chuộc và dạy chúng ta phải vác thập giá của mình thế nào: với tình yêu, hợp tác với Ngài cứu rỗi hết mọi linh hồn, đồng thời đền bù tội lỗi của riêng mình. Chúa đã ban cho sự đau khổ tự nhiên một ý nghĩa sâu sắc. Mặc dù có thể cứu độ chúng ta bằng nhiều cách khác, ngài lại chọn con đường thông qua đau khổ, vì “không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình”.
Những tâm hồn thánh thiện đã phát hiện ra rằng đau đớn, buồn khổ và gian nan thử thách không còn mạng giá trị tiêu cực nữa bao lâu mà người ta không chỉ chăm chăm nhìn vào thập giá, nhưng liên hệ nó với Đức Giêsu, Đấng đang đi qua và đến gặp chúng ta. Lạy Thiên Chúa! Chớ gì con thật sự gớm ghét tội lỗi, và kết hiệp với Chúa, giơ tay ôm lấy Thánh Giá, nhờ đó đến lượt mình con có thể chu toàn ý muốn vô cùng dịu dàng khả ái của Chúa… Dù bỏ mọi sự gắn bó với của cải trần thế, không tìm vinh quang nào khác ngoài vinh quang Chúa… không giữ gì lại cho mình, nhưng hiệp dâng chính bản thân con với Chúa trong Hy tế toàn thiêu hoàn hảo.
Simôn người Kyrênê được biết Đức Giêsu là nhờ Thập giá. Chúa cũng sẽ thưởng công cho ông vì sự giúp đỡ này bằng cách ban ơn đức tin cho hai người con ông là Alexander và Rufus. Theo cảm tính, cũng như theo suy luận, chúng ta có cảm nghĩ ràng Simôn Kyrênê sau này sẽ là một môn đệ trung tín, được cộng đoàn Kitô hữu ở Giêrusalem quý trọng. Tất cả bắt đầu từ Thập giá.
“Những kẻ không hỏi Ta thì Ta đã cho gặp; những kẻ không tìm Ta, Ta đã xuất hiện cho chúng thấy” (Is 65,1)
Đôi khi Thập giá xuất hiện dù chúng ta không tìm kiếm: đó là do Đức Kitô đang đi tìm chúng ta. Và nếu bất chợt trong lòng bạn nổi lên những xung đột hay giằng xé… đừng tìm cách xoa dịu hay trấn áp nó, nhưng hãy chậm rãi thưa: “Lạy Trái Tim trên Thập giá! Lạy trái Tim trên Thập giá!”.
Giờ suy niệm hôm nay cho chúng ta có cơ hội tự vấn lòng mình xem chúng ta đã chịu đựng khó khăn và đau khổ như thế nào. Đây cũng là một cơ hội để rà soát lại xem những thử thách và đau khổ có đưa chúng ta xích lại gần Đức Kitô hơn không, nếu chúng ta sẵn sàng hợp tác cứu chuộc với Ngài, nếu chúng ta tận dụng những xung đột này để đền bù tội lỗi của mình.
3. Đức Giêu gặp Mẹ Người.
Đấng Cứu Tinh nặng nhọc bước đi, cơ thể Ngài oằn xuống dưới sức nặng của cây Thập giá, mắt Ngài sưng húp cơ hồ lòa đi trong làn nước mắt pha lẫn máu và mồ hôi mặn chát; từng bước chậm chạp và khó khăn vì sức lực đã cạn kiệt. Đầu gối Ngài chỉ chực khuỵu xuống trong khi lê bước, theo sau là hai kẻ tử tội. Dân chúng cười nhạo khoái trá; đám lý hình và binh lính cứ xô đẩy về phía trước. Trong mầu nhiệm thứ bốn mùa Thương, chúng ta chiêm ngắm Đức Giêsu đang vác Thập giá trên đường thương Khó. Chúng ta buồn thương và cảm nghiệm cuộc thương Khó của đức Giêsu, Chúa chúng ta. Hãy xem Ngài tha thiết ôm lấy cây Thập giá thế nào. Hãy học nơi ngài. Đức Giêsu vác lấy Thập giá vì bạn; đến lượt mình, bạn cũng hãy vác lấy thập giá vì Ngài.
Nhưng đừng kéo lê Thập giá… Hãy vác thập giá trên vai một cách kiên vững, vì bạn không vác một cây thập giá nào đó, mà là vác Thánh Giá…
Và chắc chắn ban sẽ gặp thấy Đức Maria trên chặng đường đang đi, như Đức Giêsu đã gặp Mẹ Ngài.
Trong Chặng đường Thánh giá này, chúng ta suy niệm về cuộc gặp gỡ giữa Đức Giêsu và Mẹ Ngài trên con lộ chật hẹp mà đoàn người hung hãn diễu qua. Ngài dừng lại một chút. Với tình yêu bao la, Đức Maria nhìn Chúa Giêsu, và Chúa Giêsu nhìn Mẹ Ngài. Hai ánh mắt giao nhau, và tâm hồn người này truyền sang người kia nỗi đau khôn tả. Linh hồn Mẹ đầy ứ nỗi khổ đau cay đắng, nỗi khổ đau của Đức Giêsu Kitô.
Nhưng không một ai chú ý nhận ra: chỉ mình đức Giêsu
Chúa tiếp tục cuộc hành trình đầy đau khổ và Đức Maria theo sau Ngài lên tới đồi Canvariô. Lời tiên báo của cụ già Simêon đang được ứng nghiệm đúng từng chữ. Ai là người không rơi nước mắt khi nhìn thấy cảnh tượng Mẹ Chúa Kitô trong cơn đau đớn xé lòng đó?
Con của Mẹ chịu hành hạ ngược đãi tàn tệ… còn chúng ta chỉ biết len lén đứng đấng xa vì hèn nhát, không muốn đón nhận Thánh ý Chúa.
Lạy Đức Mẹ, xin hãy dạy con biết bắt chước Mẹ thưa tiếng “xin vâng”, hòa với tiếng kêu của Chúa Giêsu trước mặt Chúa Cha: “Xin đừng làm theo ý con, mà làm theo ý Cha” (Lc 22,42)
Khi chúng ta chịu đựng đau đớn và thử thách, khi tất cả những đau khổ và thử thách ấy càng dữ dội hơn, chúng ta hãy chạy đến với Đức Mẹ, để nài xin Mẹ thêm sức cho chúng ta, nhờ đó chúng ta có thể thánh hóa chúng với thái độ bình tâm.
(Trích trong ‘Đối thoại với Thiên Chúa’ – Fernandez)
