TUẦN 28 THƯỜNG NIÊN NĂM A

NHỮNG NGƯỜI KHÁCH ĐƯỢC MỜI

1. Thiên đàng chờ đợi chúng ta đáp lại lời mời của Chúa. Hãy giúp đỡ tha nhân đáp lại lời mời ấy.

Phụng vụ hôm nay trình bày ơn cứu rỗi như một bàn tiệc của đức vua. Chúa mời chúng ta đến dự tiệc. Chúa các đạo binh sẽ dọn trên núi này cho muôn dân hết thảy tiệc cao lương, tiệc rượu nồng, cao lương độn mỡ tủy, rượu nồng đã chắc lọc… Người sẽ vùi đi khăn liệm phủ khắp muôn dân, màn sô đan khắp các nước… Người sẽ vùi đi tử thần mãi mãi. Đức Chúa sẽ lau sạch nước mắt khỏi mọi khuôn mặt… Từ xa xưa, các ngôn sứ đã nói về Nước Trời bằng những biểu tượng lấy trong đời thường. Chính Thiên Chúa dẫn dắt chúng ta đến núi thánh. Thánh vịnh đáp ca hôm nay cũng trình bày thực tại này bằng những lời cảm động: Chúa là đấng chăn dắt tôi… Người hướng dẫn tôi đến bên nguồn suối mát… Người đưa tôi đi trên nẻo đường chính trực… Dù bước đi trong thung lũng tối, tôi cũng không lo sợ. Cây trượng và cây gậy của Người, đó là điều làm tôi an lòng… Lòng nhân hậu và tốt lành của Chúa sẽ theo tôi suốt mọi ngày trong đời. Trong nhà Chúa, tôi sẽ định cư mãi mãi.

Chúa Giêsu là mục tử của chúng ta. Chúa mời gọi chúng ta bước theo Người bằng cả ngàn cách. Tuy nhiên, Người vẫn muốn tôn trọng tự do của chúng ta. Vì thế, đây là mầu nhiệm của sự dữ: con người, dù nam hoặc nữ đều có thể từ chối lời mời gọi của Thiên Chúa. Phúc âm trong thánh lễ hôm nay nói với chúng ta về sự từ chối như thế. Nước trời giống như ông vua kia dọn tiệc cưới cho con mình. Theo tập tục thời ấy, vua sai các gia nhân đi nhắc cho các khách mời rằng mọi sự đã sẵn sàng. Đức vua chờ đợi họ đến. Và trước sự ngạc nhiên của ngài, những khách được mời đều từ chối. Khi ấy, đức vua lại sai thêm gia nhân để tỏ ra sự quan tâm của ngài. Nhà vua lại sai những đầy tớ khác đi, và dặn họ:‘Hãy thưa với các quan khách đã được mời rằng: Này cỗ bàn, ta đã dọn xong…’ Sự nhân lành của Thiên Chúa thể hiện qua sự nài nẵng của đức vua và sự thịnh soạn của bữa tiệc: bò tơ và thịt béo đã hạ rồi, mọi sự đã sẵn. Bất chấp thái độ ân cần ấy, các thực khách vẫn không màng: người thì đi thăm trại, kẻ thì đi buôn, còn những kẻ khác lại bắt các đầy tớ của vua mà sỉ nhục và giết đi. Trong các dụ ngôn khác, chúng ta thấy Chúa đòi những cái thuộc về Người. Chẳng hạn, trong dụ ngôn vườn nho, Chúa cho các tá điền sử dụng thuở vườn của Người. Nhưng trong dụ ngôn này, chúng ta dâng lên Chúa một quà tặng tự do. Tuy nhiên, Người đã bị từ chối! Chúa ban cho chúng ta những cái tuyệt vời nhất, nhưng chúng ta thường không trân trọng cho đủ. Chúa Giêsu đã kể dụ ngôn này với nỗi buồn sâu xa. Đó là thiên bi tình sử của Thiên Chúa, Đấng đã bị chối từ suốt mọi thời gian.

Các khách mời là những người mải mê với những hoạt động cá nhân. Họ nghĩ rằng họ không cần Thiên Chúa. Khi được biết Thiên Chúa đang mời gọi, họ đã làm trọn dụ ngôn này bằng cách phản ứng dữ dội. Anh em có bổn phận phải đến với những người chung quanh, để lay động họ khỏi giấc mê ngủ, để mở rộng những chân trời mới mẻ trước đời sống ích kỷ và an nhàn của họ, để làm cho cuộc sống của họ bận rộn (một cách thánh thiện), để làm cho họ quên bản thân và cảm thông với những vấn đề của người khác. Nếu không, anh em không thể là người anh em tốt lành của anh chị em đồng loại. Ho cần gaudium cum pace, niềm vui và bình an, cái mà họ chưa biết hoặc đã quên lãng. Nhiều người sẽ đáp ứng sứ vụ Tông đồ của chúng ta, và sẽ đến dự bàn tiệc đúng giờ.

2. Lời mời gọi sống đời nội tâm. Không có có gì để khước từ bàn tiệc của Chúa.

Trong Thánh Kinh, hình ảnh bữa tiệc được sử dụng để diễn tả mối tương giao thân mật và ơn cứu độ. Này đây Ta đứng ngoài cửa là gõ; nếu ai nghe tiếng Ta và mở cửa, Ta sẽ vào và dùng bữa với họ, và họ với Ta. Thiên Chúa hằng nhắc đi nhắc lại ước nguyện của Người muốn đối thoại thân mật với các thụ tạo, một cuộc đối thoại sẽ đến chỗ viên mãn trên thiên đàng. Hãy mở cho anh, hỡi em của anh, bạn ơi, bồ câu của anh, toàn mỹ của anh! Vì đầu anh đẫm những sương trời, lọn tóc lai láng giọt đêm. Cho đến nay, chúng ta đã bao nhiêu lần đáp ứng lời mời gọi của Thiên Chúa ? Việc cầu nguyện của chúng ta ra sao? Chúng ta đã sống tình thân với Thiên Chúa hay chưa ? Chúng ta có thoái thác để khỏi phải hiến thân hay không? Chúng ta có cảm thấy trách nhiệm trong việc chuyển lời mời gọi của Chúa đến cho tha nhân không? Chúng ta có quan tâm đến ơn cứu độ của những người thân quen hay không?

Khước từ lời mời gọi của Thiên Chúa để cứ sống như thể Thiên Chúa chẳng liên can, và không chuẩn bị đón tiếp khi Người đến, là một điều rất nghiêm trọng. Không có cớ gì để khước từ bàn tiệc của Chúa – dù đất đai, tài sản, sức khỏe, hoặc bất kỳ lợi lộc nào khác. Những cớ mà các khách mời trong dụ ngôn viện dẫn chủ yếu cũng là những cớ mà con người thời nay vẫn dùng đến. Vấn đề ở chỗ là con người đương đại ưu tiên cho các thực tại trần thế hơn những thực tại đời đời. Thái độ từ khước này – hậu quả là sẽ bị loại khỏi nước Chúa – không thể đổi thay sau khi chết, bởi vì trước kia những người được mời đã tiêu cực, không chịu đáp ứng lời đề nghị ban ơn cứu độ của Thiên Chúa, cho dù lời từ khước ấy có được thể hiện lịch lãm đến đâu đi nữa. Họ chê chối ơn rỗi cho bản thân vì những vật mà họ đã tự do lựa chọn và ước muốn sở hữu. Thật kinh hoàng khi có quá nhiều người khước từ cuộc sống thân mật với Thiên Chúa và phần rỗi đời đời chỉ vì những lợi lộc trần thế!

Nhưng Thiên Chúa muốn bàn tiệc của Người phải đông đầy. Người không bao giờ thôi nỗ lực ban ơn cứu rỗi. ‘Hãy đi ra các ngã đường, gặp ai cũng mời hết vào tiệc cưới’. Các gia nhân liền đi ra các nẻo đường, gặp ai bất luận tốt xấu, cũng tập hợp cả lại, nên phòng tiệc đã đầy thực khách. Không một ai lại không được Thiên Chúa mời gọi hưởng ơn cứu rỗi. Người bị loại bỏ chỉ là những kẻ chê chối lời mời gọi hằng được lặp đi lặp lại – của Thiên Chúa mà thôi.

Thánh Augustine đã reo lên: Lạy Chúa, xin giúp chúng con vứt bỏ những viện cớ vớ vẩn. Chúng con muốn đến dự tiệc của Chúa… Xin đừng để tính kiêu ngạo, nhục dục, bất kỳ dính bén hay hiếu kỳ ươn ái nào cản trở con đường chúng con đến dự tiệc. Xin bảo đảm cho chúng con có mặt… Cuối cùng, rồi ai sẽ có mặt ở đó ? Những người hành khất, những người bệnh tật, những người què cụt, những kẻ đui mù… Chúng ta sẽ đến như những kẻ nghèo khó vì chúng ta là như thế. Chúng ta đã được mời bởi đấng giàu có nhưng đã vì chúng ta mà trở nên khó nghèo, cốt để làm cho chúng ta nên giàu có. Chúng ta sẽ đến như những người bệnh tật, vì chúng ta cần thầy thuốc chữa lành các tật bệnh của chúng ta. Chúng ta sẽ đến như những người què cụt, và chúng ta sẽ thưa với Người: ‘Xin cho bước chân con được nên kiên vững nhờ lời hứa của Chúa’ (Tv 118:133). Chúng ta sẽ đến như những người đui mù, và chúng ta sẽ thưa với Người: ‘Xin cho mắt con được rạng sáng, kẻo con thiếp ngủ trong tay tử thần’ (Tv 12:4).

3. Ý chí cứu độ của Chúa Kitô. Uớc nguyện Tông đồ của chúng ta nên rộng mở cho mọi linh hồn.

Hãy đi ra các ngã đường, gặp ai cũng mời hết vào tiệc cưới. Chúa ngỏ những lời này với mọi tín hữu vì ý chí cứu độ của Người dành cho tất cả. Nó bao gồm mọi người, thuộc mọi chủng tộc, hoàn cảnh, và tín ngưỡng của mọi thế kỷ Chúa Kitô đã nhẫn nhục đợi chờ từng linh hồn trở lại. Đó là cơn hấp hối của Chúa trên thập giá. Mỗi người đều có thể nói về Chúa Giêsu: Tôi đã chịu đóng đinh với Chúa Kitô… Đấng yêu mến và đã hiến mình cho tôi. Nếu là môn đệ đích thực, chúng ta phải hợp nhất với ý chí cứu độ của Chúa. Các gia nhân liền đi ra các nẻo đường, gặp ai bất luận cũng tập hợp cả lại… Như Chúa Giêsu, chúng ta phải quan tâm đến phần rỗi của mọi linh hồn – linh hồn của người coi thang máy, của vị bác sĩ gia đình, của người khách bước lên xe bus, của các học sinh nam nữ trong sân trường, của vị giảng sư trong đại học… Mọi người đều là đối tượng tình yêu vĩ đại của Thiên Chúa. Mọi người cũng phải là một phần trong nhiệt tâm Tông đồ của chúng ta. Hãy nghĩ rằng có rất nhiều người nam nữ trên đời này, và Thầy Chí Thánh không bỏ sót một ai mà không kêu gọi. Người gọi họ đến đời sống Kitô giáo, đến đời sống thánh thiện, đến đời sống ưu tuyển, đến cuộc sống đời đời.

Việc đem từng linh hồn đến cùng Thiên Chúa là một điều quan trọng. Chúng ta phải quan tâm đến những người làm việc với chúng ta hằng ngày. Hãy cưu mang tất cả như Chúa cưu mang các bạn. Chúng ta hãy mở rộng những chân trời mới mẻ cho những bạn bè, những người có thể đang khổ đau vì một thiên kiến hạn hẹp của nhân loại. Chúng ta hãy chỉ cho họ thấy nhu cầu phải đến với Thiên Chúa trong niềm tín thác. Chúng ta hãy khuyến khích họ dâng hiến công việc của họ cho Thiên Chúa. Chúng ta hãy giúp họ hiểu ra nguyên nhân sự trống vắng nội tâm mà họ đôi khi vẫn cảm nghiệm… Đừng để một ai đến với chúng ta mà không được tăng triển trong sự hiểu biết về Thiên Chúa, nhờ lời nói việc làm của chúng ta. Chúng ta hãy tìm dịp để nói với họ về cuộc sống đời đời, và hạnh phúc trần gian trong sự nhẫn nại. Mẹ Maria sẽ dạy chúng ta biết đối xử với mỗi người bằng sự quan tâm, tôn trọng, và yêu kính như Mẹ đã đối xử với Con của Mẹ.

(Trích trong ‘Đối thoại với Thiên Chúa’ – Fernandez)

“Lời Chúa là đèn soi cho con bước, là ánh sáng chỉ đường cho con đi.”

error: Content is protected !!